Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

TRẢ LẠI TÔI NĂM THÁNG TUỔI THƠ

Trả lại tôi năm tháng tuổi thơ


Vui đó rồi buồn đó, nhớ những ngày này năm xưa, Đà Lạt cũng vừa qua Tết.

Trích đoạn ....Đà Lạt – Phan Rang

Tháng 4 năm 1975, biến cố xảy ra có lẽ còn trước đó nữa. Từ sau Tết Nguyên Đán 1975, tin chiến sự truyền về ngày càng nhiều, tin VC chuẩn bị tiến đánh Đà Lạt, lo sợ và hoang mang gia đình mình đã rời Đà Lạt trên chuyến xe đò đi xuống Phan Rang ngay sau Tết. Vì lúc đó ba đang làm tại phi trường quân sự Phan Rang, khi đó thật sự mình chưa hiểu chuyện gì đã và đang xảy ra, đang còn tuổi ăn học chưa biết nghĩ nên mình không có một cảm nhận gì cả, chỉ biết thích thú vì nghĩ được cùng với anh chị em đi chơi xa, không phải bị đi học và dậy sớm nữa.

Xuống Phan Rang thì ở tạm bợ nhà của chú lính lái xe cho ba tôi, nơi chú có cô nhân tình dân Mỹ Tho theo chú ra Phan Rang làm việc. Ba tôi có 2 chú lính garde du corps và theo kề cận ba tôi, một chú được phân công lo sắp xếp chổ ở cho gia đình tôi lúc đó rồi quay lại phi trường, ngay cả phi trường lúc đó cũng đang trong tình trạng giới nghiêm. Nhớ lúc đó, những buổi chiều đi ra ngoài thác nhỏ ngoài Phan Rang mà tắm suối, ngày ngày thì cùng với những tụi nhỏ cùng xóm chơi đủ mọi trò chơi của những trẻ thơ thời đó, bắn bi, cút bắt, nhảy dây, rượt bắt cứu tù …những trò chơi mà con nít thời đó có thể nghĩ ra.

Rồi những trò chơi cùng đám trẻ cũng giảm bớt, tin tức về VC đã pháo kích vào phi trường Phan Rang ngày càng nhiều. Đà Nẵng, Ban Mê Thuột và Pleiku đã thất thủ, VC đang trên đường tràn về Sài Gòn, gia đình lại chuyển hẳn vào ở trong phi trường Phan Rang và chờ đợi nếu có chuyến bay thì sẽ bay vào Sài Gòn về nhà Nội và cô ruột

  • Ký ức của những ngày đó không nhiều, chỉ còn nhớ đến 3 chuyện làm mình vẫn nhớ mãi đến giờ này là một buổi sáng, như mọi ngày, khu gia binh nơi các sĩ quan không quân và gia đình mình đang sống tạm vẫn như mọi ngày, mình và các em đang chơi ngoài sân thì nghe 1 loạt tiếng pháo nổ thiệt lớn, các chú sĩ quan đang ở trong phòng đều nhào ra kêu tui nhỏ mình vào trong, cũng vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng một lát sau thì có tin báo về là VC pháo kích phi trường, 1 trong những chú sĩ quan Không Quân mà mình thích quấn quit mỗi khi có dịp gần đã chết vì đạn rơi trúng vào office của chú ấy, đó là lần đầu tiên trong đời mình cảm giác có một sự hụt hẫng nào đó mà mình không diễn tả được. Cái sống và chết như là trong gang tấc, khó hiểu thật

  • Lần thứ 2 cũng là lần mà mình đến giờ vẫn còn sợ và bị ám ảnh, cảnh hàng người đứng xếp hàng dài ngoằn ngèo trên phi đạo nóng cháy da của cái xứ nóng nhất Việt Nam để chờ lên máy bay di tản về Sài Gòn, chiếc C-130 vừa hạ cánh và dừng trên lại phi đạo, máy vẫn còn nổ nhưng từ từ hạ bẫng bụng xuống thì bà con tràn lên mà không ai kể cả Quân Cảnh hay binh lính còn có thể cản nổi. Giữa sự sống và cái chết, sự hỗn loạn, chà đạp để tìm sự sống, tất cả mọi đạo lý, phép tắc đều vứt bỏ hết sang một bên, không còn sự nhường nhịn chia sẻ lẫn nhau nữa. Vì một lý do nào đó máy bay lại nổ máy và từ từ chạy ra đường băng chuẩn bị cất cánh lại mặc dù hàng dài người vẫn tràn lên, đeo bám nhồi nhét để có thể được vào bên trong máy bay, đây là loại máy bay vận tải nên hả đít chứ không phải là loại có các cửa đi vào như phi cơ dân sự, lúc đó đít máy bay từ từ nâng lên khép lại, mình vẫn còn nhớ có 1 người không rõ nam hay nữ, treo lơ lửng vào đít máy bay, có lẽ là vì áo hay quần bị vướng vào trong cái bẫng của máy bay hay bị kẹt vào đó chứ không phải là đu bám, máy bay từ từ cất cánh mọi người ngó và la lên nhưng ai cũng biết chắc là viên phi công không thể nào nghe được, khi máy bay vừa nhấc cánh khỏi phi đạo một đoạn thì đít máy bay mở ra một chút, người treo lơ lửng trên máy bay rơi thẳng xuống đất, một cảnh tượng khủng khiếp chắc không cần phải nói cũng có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó ám ảnh mình đến bây giờ cũng vì chuyện này.

  • Lần thứ ba cũng là chuyện xảy ra tại phi trường Phan Rang, mình rùng mình khi nghĩ nếu điều đó thật sự xảy ra thì giờ đây em mình sẽ ra sao đây, trong lúc bà con chen lấn đùn đẩy nhau tràn lên máy bay mặc dù lúc đó động cơ máy bay chưa hoàn toàn ngừng hẳn, ba má mình đã dặn 7 chị em mình nằm úp xuống và núp phía sau các vali để tránh gió và hơi nóng của cái động cơ máy bay thổi vào người, ai cũng nhắm mắt lại vì gió và cát thổi vào mắt không thể nào nhìn thấy rõ xung quanh được. Một lúc sau thì ba má mình đếm lại thì thấy thiếu mất đi 1 trong 2 đứa em sinh đôi, đến giờ mình cũng không hiểu sao là ba má mình có thể chạy theo chiếc máy bay lúc đó và đòi lại đứa em này, mình cũng chưa bao giờ hỏi lại kỹ càng nhưng có nghe nói là có 1 chú lính thấy em mình đang khóc và chạy lang thang trên phi đạo nên nghĩ nó bị lạc cha mẹ và ôm lên máy bay luôn, ơn trên phù hộ gia đình mình đã không bị thất lạc đứa em này.

....Không thể nào quên và không thể nào xóa bỏ nó đi được

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét