Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

NHỮNG CHUYẾN BAY ĐỊNH MỆNH

Những chuyến bay định mệnh!



Hôm nay trên chuyến bay lên San Francisco đi dự hội nghị, tuy chỉ là một chuyến bay ngắn khoãng một tiếng rưỡi đồng hồ, khoãng cách hơn Sài Gòn và Hà Nội một chút, nhưng nó làm tôi liên tưởng đến hai chuyến bay của cuộc đời mà nó để lại nguyên đậm trong ký ức của tôi.

Phan Rang tháng 4/1975

Phan Rang, một trong những ngày đầu tháng 4 năm 1975.  Một chuyến bay quân sự cất cánh từ phi trường Phan Rang về phi trường Tân Sơn Nhất, chiếc máy bay C-130 bay giữa những làn đạn và tiếng pháo kích vào phi trường nổ đì đùng.  Mọi người đều im lặng, không ai nói gì, giữa cái sống và cái chết đều nằm trong tầm tay.   Tiếng thì thầm cầu nguyện từ khi máy bay bắt đầu lăn bánh trên phi đạo cho đến khi máy bay cất cánh  rời khỏi mặt đất bay lượn trên bầu trời cao.

Cả tuần trước đó phi trường đã bị pháo kích liên tục, bọn trẻ tụi tôi thì lúc nào cũng quần áo sẵn sàng kể cả khi đi ngủ để phòng hờ khi có chuyện gì thì chạy ra ngoài và lên xe hoặc lên máy bay rời khỏi nơi bất ổn này bất cứ lúc nào, tuy bọn trẻ tụi tôi chẳng hiểu ất giáp gì cả nhưng nhìn những nét lo âu của người lớn, các binh sĩ đi lại liên tục với những bước chạy chứ không phải đi từ tốn cũng hiểu tình hình đã nghiêm trọng đến mức độ nào, làm cho tụi trẻ tôi cũng không còn lòng nào mà vui đùa giỡn hớt như mấy lần trước.  

Cái hangar tập trung không biết bao nhiêu người, gia đình của các sĩ quan và binh lính làm việc trong phi trường, ngoài ra còn có một số dân trong vùng vào được trong phi trường để chờ bay vào Sài Gòn.  Già trẻ lớn bé nằm ngồi la liệt dưới đất trong cái nóng hừng hực của vùng đất nổi tiếng nóng nhất Việt Nam đó là vào ban ngày, còn ban đêm thì trời mát nhưng cái gió lồng lộn thổi vào lại thì đem cái rét đến, cái mà không ai nghĩ ra ở vùng đất này.

Đã cả mấy ngày ăn nằm đứng ngồi vật vờ nên nhìn ai cũng bèo nhèo, ngay cả bọn con nít cũng không còn hứng thú để mà vui đùa giỡn hớt nữa, mấy ngày trước thì bà con còn đứng xếp hàng ngoài phi đạo nắng cháy điên người chờ lên máy bay, nhưng khi máy bay xuống thì tình trạng dẫm đạp để trèo lên máy bay rồi cộng với tình trạng phi trường bị pháo kích liên tục nên mọi người được dời vào trong hangar tạm trú chờ chuyến bay.  Cuối cùng cơ hội cũng đến, đoàn người lặng lẽ xếp hàng lên chiếc C-130, hy vọng mong manh cuối cùng để thoát về Sài Gòn.

Gần chục ngày sau khi gia đình tôi rời Phan Rang thì thị xã thất thủ, phi trường đã lọt vào tay VC.  Ba tôi là một trong những người cuối cùng thoát khỏi với phi đạo lỗ chổ đầy vết đạn cày nát, vị chỉ huy trưởng phi trường đã bị bắt cùng với một tướng nữa và một người Mỹ trong vụ này.

Sài Gòn 24 năm về trước

Sài Gòn 24 năm về trước, chuyến máy bay của hãng HKVN rời VN lúc 1 giờ trưa chở trên 200 người Việt mà trên áo của mỗi người là một bảng tên với một con số dựa theo số hồ sơ của IOM cấp phát cho mỗi gia đình.  

Hành trang của mỗi người là một cái túi ba lô nhỏ chứa giỏi lắm là một bộ đồ và vài vật dụng cá nhân.  Mỗi gia đình không kể bao nhiêu người chỉ được đem đúng một thùng nhôm đóng mà chiều dài và chiều rộng, chiều cao khoãng trên dưới 1m (1m x 0.7m x 1m) , đó là toàn bộ gia tài mà mỗi gia đình được quy định cho đem đi.  Cái quy định mà sau này mới biết là do nhà nước CHCNXH VN ban phát cho mỗi gia đình lúc đó khi muốn ra đi ở diện này (HO).  Ăn cướp cho tới giây phút cuối cùng.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, phi cơ hạ cánh xuống phi trường Bangkok và chạy vào môt khu vực riêng biệt.  Mọi người được chở tới những căn nhà mái tôn đóng vội.  Sau vài thủ tục cần thiết thì mọi người được tập trung lại.  Một người Mỹ đứng ra giới thiệu tên mình và được một nhân viên IOM người Việt thông dịch lại.

Đại khái các bạn giờ đây là người không tổ quốc nói một cách chính xác là cái passport của bạn chỉ có hiệu lực trong vòng 30 ngày và chỉ cấp một lần không gia hạn lại.  Khi bạn rời VN thì các giấy tờ do chính quyền CSVN cấp đã bị thu hồi.  Nếu ai còn có ý định thứ hai thì bước ra khỏi hàng và đi gặp nhân viên IOM để làm thủ tục quay trở lại VN.

Không gian im lặng, không một ai bước ra khỏi hàng.  Chờ một chặp không thấy ai lên tiếng, nhân viên IOM nói tiếp 

- Bắt đầu từ bây giờ trở đi, các bạn là những người nhận được quyền bảo hộ của chính phủ Mỹ, xin mọi người tuân thủ theo các quy định của chúng tôi đưa ra.

- Các bạn là nhóm thứ nhất đến trong ngày hôm nay, chúng ta còn thêm một chuyến nữa từ VN sang.  Tổng cổng gần 400 người trong ngày hôm nay, sau đó chúng ta sẽ đi về trại Suan Plu.  Chào mừng các bạn đã đến bến bờ TỰ DO.

Hai chuyến bay, một chuyến bay đi tìm sự sống để cuối cùng vào trong một trại tập trung khổng lồ trong vòng 15 năm.  Chuyến bay thứ hai để được đi đến bến bờ tự do, tìm lại chính mình và nhất là thoát khỏi cái trại tập trung tẩy não khổng lồ.



San Francisco - TTL (04/13/2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét