Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

NHƯ ĐÃ DẤU YÊU

Như Đã Dấu Yêu!

Kể chuyện nhau nghe khi mất ngủ. Vì tôi hay uống cà phê và nghe nhạc hoặc đọc sách khuya xong rồi ngồi viết (chuyện này xảy ra trước lúc bài viết này được hoàn thiện, giờ thì hết rồi). 



Tin nhắn!

                  Trước khi co cái vụ phone tay thì người ta hay dùng YM hay AIM (Yahoo Messenger hay American Online Messenger), sau này còn nhiều loại messenger nữa nhưng có lẽ hai loại này là phổ biến nhất để nhắn tin qua lại .  Người này ngồi trên computer và nhắn tin qua cho người kia cũng ngồi trên computer, nhắn xong 1 câu xong rồi chờ người kia nhắn lại cho mình.  Đọc từng dòng message rồi tủm tỉm cười một mình.  Lúc đó là cảm thấy thật hạnh phúc và nghĩ đến kỷ thuật thật tân tiến, chưa kể nhà nào sang sang còn tậu thêm cái camera nữa thì tha hồ mà nói chuyện.

                  Đến khi có cái phone tay, thì tới cái vụ nhắn tin đã chuyển hướng sang nhắn tin trên phone.  Chắc hẳn ai đó trong đời cũng từng có lúc nằm lăn lóc trên giường nhắn tin qua lại rồi cười há há hay cười tủm tỉm một mình.  Cũng có lúc đọc tin xong thì lại thở dài ra não ruột, chán chường vứt cái phone lăn lóc sang một bên.  Cũng có lúc nằm để cái phone kế bên hay để một chổ nào đó mà tay mình có thể với tới bất cứ lúc nào, hể cái phone nó nhúc nhích kêu lên là nhào tới chụp lên mở ra coi liền.  Cái phone nó dính và đeo theo mình như hình với bóng  ngoài trừ việc đi tắm.

                  Tin nhắn thì một ngàn lẽ một loại tin nhắn, từ tin rủ đi ăn, tin hỏi thăm, tin nhắn nhớ, tin nhắn buồn cho đến tin chỉ một chữ "Hi" hay "Hello" hoặc "Anh" hoặc "Em".  Tin nhắn cũng không kể giờ giấc, lúc gần sáng, lúc nữa đêm, có khi ban ngày có khi ban đêm, không theo một thứ tự thời gian nào cả.  Gởi tin nhắn phải suy nghĩ thật lâu vì đánh không dấu, lại phải ngắn gọn mà đủ nghĩa cho người nhận đọc không bị hiểu lầm.  May quá, sau này đã có bản chữ tiếng Việt rồi, không thì gởi tin đi rồi lại phải gọi để giải thích.

                  Bây giờ thì  ngoài tin nhắn trên phone thì còn gì nè, tin nhắn trên Facebook.  Không biết vài năm nữa sẽ cho ra loại tin nhắn nào mới không nhỉ, nhưng mình chắc chắn là cảm giác nhận tin nhắn đều như nhau, háo hức chờ tin nhắn, nhận tin cười tủm tỉm, cười hăng hắc và thở dài ra não ruột.  Cuộc tình qua những tin nhắn luôn như nhau dù cách nhắn tin có thay đổi theo thời gian.

Nắm tay!

                  Nắm tay dễ hay khó, thật mà khó nói và trả lời được.  Ở mỗi thời đại hay thời kỳ thì hoàn toàn khác nhau, vào cái thời ông bà già tôi thì hình như không có vụ nắm tay vì tới ngày cưới mới biết mặt nhau thì làm gì có vụ nắm tay trước đó.  

                  Đến thời của tôi thì đi vòng vo tam quốc không biết đến bao lâu mới dám mở lời rủ đi chơi, còn việc cầm tay thì chắc là tính tới năm chứ không phải tháng hay ngày sau khi đi chơi.  Nắm tay mà toàn phải là lợi dụng cơ hội chứ không có công khai.  Đi xem phim chờ đèn tối mới len lén nắm cái tay, đi ngoài đường giả bộ chạm nhè nhẹ vào cái tay...  Kết luận càng iêu nhau lâu thì tình iêu vẫn ngây thơ và ngu ngu dại dại như ngày ban đầu, vẫn mắc cở là chủ yếu ...

                  Thế mà cái thời bây giờ, đúng là kỷ thuật hiện đại nên cái gì cũng hiện đại theo, con cháu gái nó nói nắm tay con giai dễ ợt à, còn thằng cháu giai nói muốn nắm tay con gái thì nắm dù có iêu hay không iêu, rủ đi ra ngoài chơi là nắm được tay thoải mái rồi, nghe xong thì hông hiểu cái thời bây giờ tình iêu nó thuộc dạng gì nữa.  

                  Tôi chỉ biết, vào cái thời của tôi đã có biết bao nhiêu cuộc tình đã bay đi với nỗi niềm thương tiếc hay vô vọng của cả đôi bên vì đã không dám nói, dám cầm cái tay dù cả hai phía đều có tình ý với nhau.  Khi cuộc tình đã bay xa thì lúc đó mới suy nghĩ và hối tiếc rằng phải chi hồi xưa mình gan lên một tí "Cầm hay nắm cái tay!"  Quá muộn rồi phải không!

Gặp lại!

                  Nếu có một ngày nào đó gặp lại người cũ ...Đang đi trên đường, trong đám đông thấp thoáng một bóng dáng quen thân, kỷ niệm cũ bổng chợt òa về.

                  Những chuyện vui buồn khi xưa như là một cuốn phim cũ chầm chậm quay đều trở lại, nhưng cuốn phim quay chậm này không có cảm xúc, mọi chuyện vui buồn xảy ra nhưng không một hối tiếc.  Tâm trạng không còn xao động, trái tim khi iêu thật là kỳ lạ, người trong cuộc thì rất dễ khùng điên, tâm trạng lên xuống bất thường theo từng giai đoạn, từng thời điểm.  Người này tìm cách vượt vách ngăn trái tim của người kia để vào, khi thôi nhau rồi thì lại cảm thấy mừng vui vì đã thoát khỏi vách ngăn của con tim đó.

                  Nhìn hình bóng cũ đi ngang qua, chỉ thấy rằng bóng mình cũng một thời đi ngang qua, một phần thời gian cũ, một phần hình bóng cũ mình vừa ngủ sâu được đánh thức trở lại để đem mình về lại chốn thân thương ngày xưa.  Không cảm thấy tốt, không cảm thấy xấu, chỉ cảm thấy thanh thản một cách lạ lùng, chí ít mình không mặc cảm hay tội lỗi về nó, bước đi nhẹ nhàng!



San Diego - TTL

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét