Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

CHUYỆN TIẾU LÂM THỜI NAY!

Chuyện Tiếu Lâm Thời Nay!

Lâu lâu mình hay nghĩ lại chuyện tiếu lâm về bản thân mình lúc xưa, mình sinh ra lúc nhỏ thì được gọi là một Công Dân.  Được cho ăn được cho học hơn chục năm chút xíu để làm Công Dân tốt.  Và được dạy cho hát bài "Này Công Dân ơi ..."

Đùng một cái, sau lời tuyên bố hào hùng của ông Tướng được làm Tông Tông vài giờ thế là mình từ Công Dân chuyển sang làm Nhân Dân.  Mà nghĩ cũng vui, để mình kể lại cảm tưởng từ hồi được mang tiếng làm Nhân Dân. Cái mà mình luôn được nghe và dạy phải luôn tự hào về việc "Nhân Dân Làm Chủ" lúc đó.  

Sau khi chuyển sang làm "Nhân Dân" thì má mình phải đi lo chạy gạo để nuôi nhân dân, vì thế mình đã thay má mình đi họp tổ dân phố thường xuyên, chỉ cần mỗi hộ có mặt một nhân dân, không cần biết lớn hay nhỏ.  Thế là mình vinh dự được giao phó cho cái nhiệm vụ Nhân Dân cao cả đấy.

Và muốn làm cho trọn vai trò "Nhân Dân" thì cũng phải có qua trường lớp, thế là ngay tại hội trường, mình được học làm sao làm chủ cách vỗ tay, biết nghe và biết khi nào nên vỗ tay.  Lấy ví dụ, khi nghe các bác đang thuyết giảng mà ngừng lại là phải vỗ tay thôi, không cần biết bác ấy nói mệt nên nghĩ lấy hơi hay đang nghĩ cần nói chuyện gì tiếp, chỉ cần ngưng nghĩ là phải vỗ tay.  

Trong thời gian này, mình thấy được nhiều cái sự "Nhân Dân Làm Chủ" lắm đấy, nó nhiều quá đến nổi mình kể sơ qua vài cái cho nghe lại cho vui nha:

Đầu tiên và gần nhất là cái Ủy Ban Nhân Dân Phường, nơi mà bạn phải cần phải khai báo lý lịch, làm sổ hộ khâu, sổ gạo, sổ mua nhu yếu phẩm...Sau đó là Tòa Án Nhân Dân, Công An Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, ...cuối cùng là tờ báo Nhân Dân mà mấy bà bán cá, bán thịt ngoài chợ rất chuộng vì khổ báo lớn.

Để đóng cho trọn vai trò "Nhân Dân Làm Chủ" nên nhân dân phải biết đi thưa  về trình.  Nói cho nó văn vẻ chớ thật ra là đi đâu phải xin giấy di chuyển của chánh quyền nơi cư ngụ, và khi về phải trình lại cái giấy di chuyển có đóng dấu nơi mình đã đến.  Sau đó nhân dân phải đi lao động xã hội chủ nghĩa để làm chủ quyền sở hữu lao động của mình, nói nôm na ra là đi làm chùa hay làm không công đó.

Thật ra, nghĩ lại càng thấy vui hơn là bây giờ nếu có hỏi ai cái vụ "Nhân Dân Làm Chủ" thì mình nghĩ ai cũng chỉ gật đầu nhất trí.  Nhân dân chắc nghĩ rằng mình làm chủ đủ thứ nhưng còn cái thằng "Ngân Hàng Nhà Nước" nó làm chủ cái bao tử và hầu bao của mình mà, cứ nhất trí là…chắc ăn nhứt !  Không nhất trí có nó cho mà đói thê thảm luôn.

Mình còn nhớ lần đầu tiên mình được trao quyền nhân dân đi bầu. Vì sợ nhân dân mất thời giờ và mất công nên Đảng chọn dùm cho nhân dân. Nhân dân chỉ còn có… nhắm mắt đưa cái phiếu bầu, thế là xong.  Sướng thiệt, chẳng biết thằng cha nào được nhân dân bầu, nghe xướng danh xong cũng mặc kệ, còn lo đi kiếm cơm chứ ngồi đó mà lo xa.

Những năm đó, nhân dân miền Bắc đua nhau vào Nam để "cứu trợ đồng bào ruột thịt miền Nam sống trong sự kềm kẹp của bè lũ ác ôn Mỹ Ngụy, đói khổ thiếu thốn vô cùng".  Còn nhân dân miền Nam, ít lâu sau đó, cũng lục tục kéo nhau ra miền Bắc, không phải để tham quan mà để… thăm nuôi thân nhân nhân dân bị đưa đi tập trung cải tạo ngoài đó. Người ra kẻ vô như vậy thật là một sự… giao lưu đáng đồng tiền bát gạo, bởi vì nó  là một cuộc mở mắt cho cả nhân dân hai miền.

Ôi, cái thú làm nhân dân một thời cũng vui thật, nhưng giờ có cho mình làm nhân dân lại thì mình xin cảm ơn và kiếu từ.  Vậy mà cũng có mấy thằng dở hơi lên tòa ĐS nộp đơn xin đăng ký và giữ lại cái chức "Nhân Dân", bó tay.

San Diego - TTL 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét