Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

ĐỊNH MỆNH

Chuyện Ngắn: Định Mệnh!



          Trên bến tàu, cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết !

          Người đàn ông trung niên đang hướng lên trên ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên vái vái nhiều lần như van lạy những người trên bong tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn.

          Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống.

          Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói : « Đi, đi ! Đi, đi ! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc ngất ! Bấy giờ, có thể đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang đu tòn ten trên kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, chuyến tàu cuối cùng rời bến ra biển khơi xa vạn trùng!

          Hồi tưởng dòng thời gian quay lại 21 năm về trước...người đàn ông đứng tuổi khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ chín mười tuổi được ba mẹ gởi lên trên chuyến tàu rời quê hương miền Bắc vào Nam.  Bây giờ cũng chính ông ta lại đưa đứa con trai duy nhất rời Việt Nam lênh đên trên biển cả.  Lần này không biết người con cập bến bờ nào.  Định mệnh lập lại một lần nữa.

Sưu tầm và  đã qua chỉnh sửa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét