Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

CÁI TẾT CUỐI CÙNG

TÔN-THẤT LONG - SUNDAY, JANUARY 24, 2016


Lẹ thật mới đó mà đã sắp được 41 cái Tết từ sau cái Tết cuối cùng, năm đó Tết vừa xong là mọi người dân Đà Lạt chộn rộn hẳn lên. Tin chiến sự tràn lan khắp mọi miền, nụ cười đã trở nên hiếm hoi, nỗi hoang mang và lo sợ vì chiến tranh đã thật sự đến cận kề chứ không còn trên TV nữa đã hiển hiện rõ trên từng khuôn mặt của mọi người. Người dân Đà Lạt đã bàn tính chuyện lo di tản chạy về xuôi, xuống Phan Rang, Nha Trang hay về Sài Gòn, miền Tây. Người có thân nhân dưới xuôi hay không có đều bỏ ra đi, ra đi vì một nỗi lo sợ mơ hồ nào đó.

Cái nỗi lo sơ mơ hồ như một căn bịnh di truyền lây lan từ gia đình này sang gia đình kia, từ người này sang người kia nhưng với tụi trẻ bọn tôi vẫn còn hồn nhiên ngây ngô ngày ngày đến trường vui chơi vô tự lự. Cho đến một ngày kia, lớp học đang học giữa chừng thì từng phụ huynh đến đón con xin cho ra về sớm và tôi cũng là một trong những đứa trẻ đó.

Cuộc di tản tự phát đã bắt đầu, tất cả các con đường đổ về xuôi đều đông nghẹt người và xe cộ, dòng người lũ lượt đổ ra không ngớt, tất cả trông dáng đều mệt mõi và chán nãn. Một thành phố chết đúng nghĩa, bỏ lại tất cả, bỏ lại tất cả những gì bao nhiêu năm đổ mồ hôi công sức gom góp, cuộc di tản vật vờ vô định chẳng biết người sẽ đi về đâu. Tương lai đúng là vô định.

Xuân cuối cùng về tiếng đạn bom được thay thế cho tiếng pháo nổ. Xe tăng xích sắt trên đường phố thay cho xe hoa phủ cờ mừng đón xuân. Thành phố sau Xuân đã đổi chủ và mất đi cái linh hồn của nó trước cơn bão của cuộc đời. Một chuẩn mực đạo đức mới lên ngôi, một lối sống mới ra đời và những chủ nhân mới lên ngai.

Xuân cuối cùng đã thay đổi định mệnh của rất nhiều người, có những người con Đà Lạt ra đi và chẳng bao giờ quay trở về lại thành phố ngàn thông một lần, có những người con quay về để rồi lại ra đi mãi mãi. Có những gia đình đây là Xuân cuối cùng sum họp trước khi chia đàn xẻ nghé. Xuân về “Ly Rượu Mừng” đã không được cất lên tiếng hát vang đã 41 năm rồi mà chỉ dám hát thì thầm

“Kìa nơi xa xa có bà mẹ già,
Từ lâu mong con mắt vương lệ nhòa”.

Thấm thoát thế mà đã gần trên 41 năm trôi qua chuyện xảy ra từ sau cái Tết cuối cùng, nhanh thật, thời gian trôi qua nhanh thật nhưng lại cứ ngỡ như là giấc chiêm bao của ngày hôm qua.

“Nhấc cao ly này
Hãy chúc ngày mai sáng trời tự do
Nước non thanh bình
Muôn người hạnh phúc chan hoà
Ước mơ hạnh phúc nơi nơi
Hương thanh bình dâng phơi phới”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét