Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2016

Niềm tin mù quáng,


Ngày còn nhỏ tôi đã thấy có nhiều giàn dạ lý hương được trồng làm hàng rào xung quanh nhà ở xóm tôi. Và lúc còn nhỏ tôi đã được nghe nhiều người lớn kể chuyện là chỉ có ban đêm cây dạ lý hương mới trổ bông và toả mùi thơm ngát hương. Mùi bông dạ lý hương rất thơm và lan xa nhất là trong những đêm thanh vắng và nhiệt độ hạ xuống thấp đến lạnh buốt.
Nhưng đó chỉ là một phần của câu chuyện, cái đáng sợ tôi còn nghe được là ban đêm hoa dạ lý hương càng cho mùi thơm và hương toả ra nồng nàn thì cũng là lúc một linh hồn oan khuất nào đó xuất ra và bay lãng vãng gần xung quanh đó. Và tôi cũng không hiểu tại sao mình lại tin như vậy, đã tin lại còn sợ hãi hơn mỗi khi đi ngang nhà ai đó có hàng rào là giàn dạ lý hương như là một niềm tin mù quáng mang một điều bí ẩn cho đến khi tôi rời quê nhà ra đi.
Có lẽ chúng ta ai cũng nghe và tin vào một điều gì đó lúc còn nhỏ và niềm tin sợ hãi này đi theo ta cho suốt cuộc đời mà chẳng qua một sự suy xét hay tìm cách giải thích về điều tin mù quáng đó. Vẫn biết gọi là niềm tin mù quáng nhưng mấy ai trong chúng ta thoát khỏi. Nó như một quán tính mà tự trong người mỗi chúng ta ai ai cũng có.
Cũng như ở đâu đó, một nơi nào đó, chúng ta sống như một quán tính. Cũng ăn, cũng cười, cũng vui vẽ, cũng phè phởn như vậy qua năm này tháng nọ và tin vào một điều gì đó kỳ quặc mặc dù chẳng bao giờ giải thích được.
Chúng ta là một những con người ngây thơ, ngây thơ và tin mù quáng sống theo quán tính. Ai nói cái gì cũng tin, chẳng cần bằng chứng, chẳng cần dựa vào bất cứ cái gì. Lòng tin đánh trúng vào tâm lý của ta khi chỉ cần nghe một điều gì đó thì ai nói đúng như điều mình đang tò mò, sợ hãi hay mong mỏi là tin ngay, tin một cách vô tội vạ.
Nói rằng chúng ta dễ dãi cũng đúng, vì quá dễ dãi nên chúng ta bị thao túng, bị xem như con rối mà lúc bị quay sang trái lúc lật sang phải, lúc lại quay mòng mòng như một con vụ. Những tin đồn thất thiệt luôn lấy đi lòng tin của ta rất nhiều.
Chính vì điều đó mà người ta rất thành công trong việc thuyết phục và làm cho một bộ phận lớn chúng ta tin tưởng mà nghe theo và đi theo cái quán tính được vạch sẳn. Tin tưởng và nghe theo với một mức độ mù quáng đến chẳng thèm dùng lý trí để nhận ra đúng và sai, chẳng cần dùng đến cái đầu để phán đoán và suy sét mà dùng bàn tay để cổ võ và cho ra những tràng pháo tay cuồng nhiệt mà chẳng hiểu vì sao làm vậy.
Có thể nói chúng ta là một lũ đáng thương, trong khi chúng ta đoán mò, đoán bậy, nghe ngóng và xem ai đó tung những tin trái chiều như là họ đang đánh nhau u đầu vỡ trán thì trong khi đó họ đang ngồi cười vì cái lũ đáng thương chúng ta đang bị họ xỏ mũi dẫn dắt vào cơn ma trận đầy những tin đồn của họ.
Chúng ta sợ hãi, chúng ta bị thuyết phục rằng quyền lực đang bị nhóm này nhóm kia thâu tóm. Chúng ta đã trở thành một lũ hề nếu biết rằng chẳng có một nhóm nào thâu tóm gì cả mà toàn bộ quyền lực đã bị thâu tóm từ lâu rồi. Căn bản là các thứ quyền lực đó đang được chia chác để làm cách nào đó cho chúng ta sợ hãi và cuối đầu tuân phục họ mà thôi.
Chúng ta đã thật ra đang tuyệt vọng và bị ảo giác, chúng ta như con thuyền bơi trên biển cả chẳng nhìn thấy bến bờ đâu cả, chúng ta như những con người đang đi trong sa mạc nóng cháy bị ảo giác đang gặp một ốc đảo xanh tươi với hồ nước trong xanh. Bất cứ mong nghĩ đến điều gì thì ta lại tưởng tượng đến nó như đang trước mặt và mong thấy nó.
Chúng ta những con người vô vọng, bị thuyết phục và sợ hãi những quyền lực bởi vì cái niềm tin ngây thơ và bị chi phối bởi nó, bởi thói quen chịu đựng và tuân phục mà không cần suy xét.
Với cái bản tính như vậy chúng ta sẽ chẳng bao giờ tỉnh táo để thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này và ngày qua ngày chúng ta chỉ là những con vụ, con trốt cho một vòng chơi đầy quán tính của ai đó và luôn mang trong mình một niềm tin sợ hãi mù quáng. Cái niềm tin mù quáng này sẽ đi theo ta suốt cuộc đời và làm hại chúng ta mà chúng ta chẳng bao giờ nhìn ra và nhận thấy.
TÔN-THẤT LONG·THURSDAY, JANUARY 14, 2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét