Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

NHỮNG MÙA ĐÔNG ĐI QUA



TÔN-THẤT LONG·FRIDAY, DECEMBER 25, 2015

Đã có biết bao mùa đông đã đi qua trong đời, có những mùa đông thật đáng nhớ và có những mùa đông thật vô vị. Có những mùa đông chỉ muốn kéo dài vô tận và có những mùa đông chỉ mong nó đi qua cho mau.

Năm xưa khi đến Mỹ, mùa đông năm đầu tiên tôi được mời tới nhà dự Noel và ăn reveillon ở nhà ông chủ tiệm Thuỵ Sĩ, ai là dân sống lâu ở Đà Lạt chắc sẽ nhớ đến tiệm này trên khu phố Hoà Bình chuyên mua bán và sửa đồng hồ mang tên xứ sở chế tạo đồng hồ nổi tiếng nhất trên thế giới. Đó cũng là mùa đông đầu tiên tôi dự lễ Noel với người Đà Lạt xa xứ. Cảm giác bỡ ngỡ và lạc lõng dù mọi người trong nhà đều cố gắng làm cho tôi vui và mang đến cảm giác thân tình như người trong nhà.

Những món quà tuy nhỏ nhưng thân tình, những lời chúc và những cái bắt tay. Nó làm cho tôi cảm giác bớt cô đơn và lạc lõng trong không khí Giáng Sinh đầu tiên trên đất Mỹ.
Mùa đông đầu tiên ở nước Mỹ khoát cái không khí lạnh bên ngoài nhưng lại mang cái ấm áp tình người bên trong thật khó quên.

Thật sự lúc còn ở Việt Nam tôi cũng chưa từng tham dự bất cứ một lễ Giáng Sinh nào ngoài một lần đúng đêm Noel đi đến trước bức tượng Chúa với má tôi ở nhà thờ con Gà để cầu mong cho ba tôi mau chóng thoát khỏi ngục tù về đoàn tụ cùng gia đình.

Nhập gia tuỳ tục, giờ đây tôi ăn mừng lễ Noel và tết Tây là chính và không còn ăn mừng tết Ta ngoài việc cúng quẩy rồi thăm hỏi và chúc mừng nhau qua điện thoại hay Facebook.

Qua mùa đông đầu tiên, những mùa đông kế tiếp là những mùa đông bận rộn mua sắm quà tặng, trang hoàng cây Noel và hưởng những ngày nghĩ lễ dài nhất trong năm.

Có những mùa đông tôi đi sắm sửa sớm và có những mùa đông tôi chờ tới ngày cuối cùng tiệm hay shopping sắp đóng cửa rồi mới đi.

Nhớ năm đầu tiên đi làm tôi gặp phải ông boss kỳ lạ. Mỗi lần ông mở miệng trong buổi họp là ông nói cả tiếng chưa dứt và khi ông im lặng thì cả ngày cũng không thèm lên tiếng. Phòng tôi làm đối diện với ông, ngày cuối cùng trong năm cả tôi và ông đều im lặng. Cuối ngày trước khi tôi ra về ông đến phòng tôi bắt tay nhưng cũng không nói gì, một ông già độc thân sống một mình chỉ biết việc và làm việc. Tôi biết ông sẽ ở lại trong văn phòng một mình cho qua đêm Christmas Eve. Trước khi rời đi, tôi pha hai ly cà phê cho tôi và cho ông, ông ngó tôi nhìn đăm đăm, nâng ly lên chiêu một ngụm cà phê nóng nhưng cũng không nói gì thêm. Không hiểu ông đã nghĩ cái gì trong lúc đó. Một ông già kỳ lạ mà đến giờ tôi vẫn nhớ mãi đến ông.
Có một mùa đông tôi bay trên chuyến bay nữa đêm, trên máy bay người ta mở nhạc Giáng Sinh và chúc mừng nhau bằng ly cacao nóng hổi. Người không biết nhau vẫn trao nhau những lời chúc mừng tốt đẹp nhất.

Có mùa đông tôi xa nhà bay sang Washington DC và New York để tìm tuyết và hứng cái lạnh băng giá của mùa đông xứ Đông Bắc Mỹ.

Năm đó tôi tham gia buổi họp mặt các cựu chiến binh ở Washington DC để gây quỹ cho các TPB bên nhà, những bài hát về Giáng Sinh của Việt Nam mà đã rất lâu tôi mới được nghe lại cất lên khi ngoài trời mưa gió và tuyết rơi mịt mùng.

Mùa đông đó tôi đã đến đứng trước bức tường đá đen Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam khắc tên chi chít những người lính Mỹ tử trận hay mất tích trong cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Dù kích thước của Đài Tưởng Niệm khá khiêm tốn so với những đài tưởng niệm khác xung quanh Washington DC nhưng tầm ảnh hưởng của nó thì lớn rộng, nó không chỉ ảnh hưởng đến cuộc sống và tương lai tôi, mà còn ảnh hưởng đến hàng triệu người Mỹ và người Việt về cách suy nghĩ và ảnh hưởng của chiến tranh đến tận bây giờ. Đến đây, dường như cảm thấy cuộc sống như dừng lại, những bước chân của mọi người đều chậm lại, nhẹ nhàng và lặng lẽ hơn. Tưởng niệm cuộc chiến đã chấm dứt 40 năm trôi qua nhưng hình như cảm giác về nỗi đau và những mất mát vẫn còn hiển hiện xung quanh ta.

Cũng mùa đông năm đó tôi đã đến New York, ngay tại chổ hai toà nhà World Trade Center giờ đây chỉ còn là một cái hố sâu thăm thẳm bị đào xới lên cùng với sắt thép. Bao chung quanh là hàng rào kẽm với những cành hoa, vòng hoa treo lên trên bởi người viếng thăm hoặc thân nhân của người đã mất. Dòng người đứng xung quanh nhìn hố sâu mà trầm mặc, lại nghĩ đến người thân và những người đã mất vì tai hoạ giáng xuống đầu. Nếu không có chuyện 9/11 xảy ra thì giờ đây họ đang quây quần bên gia đình hưởng trọn niềm vui của một mùa lễ an lành. Dòng người lặng lẽ với mỗi người một tâm trạng và cầu mong thế giới luôn an lành, hoà bình. Chiến tranh và xung đột vì những lợi ích cá nhân hay ý thức hệ chỉ đem lại chết chóc và đau thương.

Có mùa đông tôi cùng gia đình lái xe đi dọc bờ biển Cali ghé vào một motel vắng như chùa bà đanh mướn phòng, muốn chọn phòng nào cũng được, nhìn những ánh đèn màu leo lắt, chớp nháy mà không muốn buồn cũng phải buồn theo.

Có mùa đông tôi đang lái xe đi trên con đường đèo ngoằn ngèo một bên là vách đá còn bên kia là vực sâu. Trời đang giữa trưa bổng chuyển sang âm u mịt mù rồi tuyết bổng đổ xuống dày đặt, đi đại dưới trời tuyết rơi mà thầm van vái tai qua nạn khỏi. Nếu bình tâm thưởng thức thì thấy rất đẹp với nhưng bông tuyết rơi lả tả trên đường.

Có mùa đông tôi tìm về Việt Nam để đi tắm biển hưởng cái nắng ấm của miền nhiệt đới tránh mùa đông giá lạnh ở Bắc Mỹ hay lang thang đâu đó ở khung trời Âu nào đó.

Mỗi mùa đông, mỗi nơi tôi đi qua và đón Giáng Sinh mỗi kiểu đều khác nhau, không có nơi nào lập lại giống nhau. Có khi với người thân, có khi với bạn bè và có khi một mình nhưng cảm giác luôn giống nhau đó là mọi người đều vui vẻ và thân ái với nhau hơn trong lễ hội mùa đông, lạnh lùng bên ngoài nhưng ấm áp trong lòng.

Những mùa đông đi qua!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét