Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

GIỌT NƯỚC MẮT CHO QUÊ HƯƠNG



TÔN-THẤT LONG · THURSDAY, DECEMBER 10, 2015

Trịnh Công Sơn khi viết bài hát “Giọt Nước Mắt Cho Quê Hương”, ông có thật sự khóc hay cảm giác ra sao? Nhưng khi nghe bài hát này giờ đây có cảm giác như những dòng nước mắt đang chảy ngược, nó đang chảy vào trong con tim buốt giá. Lời bài hát nó không chỉ đúng vào thời điểm đó mà cả đến sau này.

Giọt nước mắt thương con, con ngủ me mừng
Giọt nước mắt thương sông, ấp ủ rêu rong
Giọt nước mắt thương đất, đất cằn cỗi bao năm
Giọt nước mắt thương dân, dân mình phận long đong

Dân Việt ta thân phận long đong thật, nó long đong như chưa từng bao giờ hết long đong. Dân Việt bao nhiêu năm qua vẫn khóc như chưa từng bao giờ ngừng khóc. Tiếng khóc từ ngày chào đời cho đến ngày nhắm mắt lìa đời. Than ôi những giọt nước mắt chảy trên mảnh đất khô cằn nhưng thấm đậm mồ hôi hòa lẫn nước mắt trong đó. Cuộc sống thật nhục nhằn nhưng chẳng bao giờ được no ấm qua nhiều thế hệ bởi những đấu đá chính trị và chiến tranh trên mảnh đất quê hương.

Người dân gồng mình bương chải trên mảnh đất cằn cổi nhưng với thân phận bọt bèo, chẳng bao giờ nếm được quả ngọt ngào mà chỉ nhìn thấy những quả đắng, trắng tay vẫn hoàn tay trắng. Yêu thương và gắn bó nhưng rồi phải gạt nước mắt chia tay với mảnh đất cha ông để lại, xa sông, vắng con đò nhỏ và mảnh vườn thân thương để ra đi.
Hình như chưa có nổi đau nào người dân Việt chưa từng nếm và trãi qua. Chưa từng có một đất nước nào mà chiến tranh thì mất mát mà hòa bình thì mang lại nổi đau khác của những bi kịch, những bất công, những đớn đau mà nước mắt không bao giờ có thể xóa dịu được trong tâm hồn.

Giọt nước mắt thương mây, mây ngủ trên ngàn
Giọt nước mắt thương cây, cây ngả trên non
Giọt nước mắt thương anh, khô giòng máu châu thân
Giọt nước mắt quê hương, ôi còn chảy miên man.

Ngày xưa khi còn chiến tranh, nước mắt người dân Việt không chảy xuôi mà chảy ngược. Người tóc bạc tiễn người tóc xanh, nước mắt già khô khóc cho con trẻ. Giờ đây ngay cả trong thời bình cũng vẫn không thoát khỏi những mất mát tang thương, người dân khóc cho thân phận nhỏ nhoi của mình. Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má mãi chưa biết đến bao giờ mới dứt đây.

Nước mắt đã chảy hòa lẫn máu của những người con Việt Nam đã hy sinh trên quê hương Việt Nam này bất kể họ từng chiến đấu cho phe nào. Cho dù ai chiến thắng thì bên nào cũng đều rơi nước mắt vì những vết thương, những đớn đau còn đọng lại sau chiến tranh. Những ai đã từng sống qua và lớn lên ở hai xã hội mới cảm thấy thấm thía những lời của bài hát này. Nó đúng từng lời, nó như những giọt nước mắt mặn chà xát vào vết thương lòng người nghe.

Giọt nước mắt thương chim, chim bỏ xa rừng
Giọt nước mắt thương đêm, đêm đẩy xe tang
Giọt nước mắt thương em, trên vận nước điêu linh
Giọt nước mắt không tên, xin để lại quê hương

Có những giọt nước mắt của những người con xa xứ ra đi luôn nhớ về kỷ niệm và dĩ vãng ngày xưa. Chợt nhớ về những con đường đất quê xưa và lầy lội, những quán cóc, những ngõ hẻm, những gánh hàng rong trưa hè và ngày mưa bão cùng với những giọt mắt rơi bỏ lại.

Người ra đi để lại một tâm hồn tả tơi, một nghịch lý về quê hương từng biết đến không giống như chùm khế ngọt vẫn hằng mong tưởng. Và nước mắt vẫn còn tiếp tục rơi cho đến bao giờ chỉ vì một tương lai tăm tối của quê hương vẫn còn ở lại phía sau lưng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét