Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

Tự Thuật - Chào Buổi Sáng

Tự thuật

Có những điều tự hứa mình sẽ làm trong ngày hôm nay "nhưng" sáng dậy bước xuống giường, loay hoay cái này, loay hoay cái kia, công việc này, công chuyện kia đến cuối ngày bước lên giường thì mới nhớ lại mình đã quên điều mình tự hứa sẽ làm trong ngày nhưng đã quên làm và quên mất rồi.  Rồi tự nhũ, thôi thì mình cũng chỉ là con người nên không điều gì có thể gọi hoàn thiện cả được cái này mất cái kia.

Hắn chỉ nói tiếng Anh với mình, hỏi cũng bằng tiếng Anh, trả lời cũng bằng tiếng Anh.  Tiếng Anh là chủ yếu chỉ đúng hai chữ "Dạ có" và "Dạ không".  Mà khi nào có chữ "Chơi" là có "Dạ có" còn lại tất cả là "Dạ không".  Hôm qua bạn hắn ghé nhà chơi mình quên bẳng bạn hắn chỉ biết nói tiếng Anh nên huyên thuyên nói ra một tràng tiếng Việt với cô bạn hắn.  Hắn ngồi kế bên cô bạn bèn dịch lại toàn bộ.  Té ra hắn hiểu hết và biết rành hết tiếng Việt, may quá mình không nói xấu về hắn và cũng cẩn thận từ nay không dám nói xấu hắn bằng tiếng Việt nữa.

Chào buổi sáng

Cả đêm không ngủ, áp dụng đủ mọi cách nào đếm từ 1 đến không biết bao nhiêu cái mấy trăm, nào hít ra thở vào sâu cũng không biết bao nhiêu lần, nào ráng không nghĩ đến bất cứ điều gì vẫn nghĩ mông lung mà không ra cái gì cả, bất cứ điều gì biết được có thể giúp ngủ được điều đem ra áp dụng nhưng ngủ không được vẫn ngủ không được.  Trằn trọc cả hai ba tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được, hết lăn qua trái lại lăn qua phải, ráng nhắm mắt lại nhưng cái đầu vẫn tỉnh như con sáo sậu.  Sáng ra người dật dờ bơ phờ như người say chưa giải rượu.  Hai con mắt đỏ kè và sưng húp lên.  Bịnh mất ngủ là thế đó.

Chuyến bay đầy người, lần đầu tiên thấy tiếp viên hàng không là người Việt trong một chuyến bay nội địa.  Chloe ngồi đằng sau cầm cái menu order đồ ăn sáng. Lợi, người tiếp viên nhìn vào menu xong rồi cười nói xin lỗi đó là menu cho chuyến bay của Hawaii, chuyến bay này chỉ có món Monte Cristo Breakfast.
- Tôi không hài lòng, tôi muốn thử món ăn ghi trên menu nhưng ông nói không có.  Vậy hoặc là đừng nên in ra trên menu hoặc là nên phục vụ món ăn đó trên mọi chuyến bay khi đã in ra. 
- Cám ơn cô bé, chúng tôi trân trọng cám ơn và sẽ nhắn lại lời góp ý của cô cho hãng biết. 
Chloe chỉ mới 10 tuổi.




Gói đậu rang và tờ giấy napkin chùi miệng được đặt lên cái khay trước mặt, người tiếp viên quay sang hàng ghế trên hỏi các vị khách ở hàng ghế đó uống gì, sau khi bưng đưa các loại thức uống cho hàng ghế đó thì quay xuống hàng ghế sau lưng và cũng tiếp tục hỏi các vị khách đó uống gì, vẫn kiên nhẫn chờ và đợi ly cà phê buổi sáng sớm nhưng người tiếp viên đi thẳng mà không hỏi lấy một câu.  Đã qua ba hàng ghế rồi, vậy là cô ấy đã quên.  
- Excuse me, cô đã quên hỏi hàng ghế tôi uống gì! 
- Ôi tôi thật tình xin lỗi. 
- Không sao cả, xin cho tôi 1 ly cà phê với đường và sữa không béo.
- Cà phê, đường và sữa của ông đây, tôi còn thiếu món gì nữa không ạ?
- Mọi thứ đều đầy đủ, cám ơn cô.
Uống chưa hết ly cà phê thì cô ấy đã quay lại hỏi có muốn dùng thêm thứ nước gì nữa không.  Mĩm cười cám ơn cô và nói tôi không muốn xếp hàng đợi toilette, cô tiếp viên gật đầu và cười.  Chào buổi sáng!


Cuối cùng máy bay đã hạ cánh sớm hơn dự định 15 phút sau 3 tiếng bay, từ vùng nhiệt độ 90oF (32oC) chuyển sang 60oF (15oF) khi đang vào những tuần cuối cùng của mùa hè.

San Diego - August 16, 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét