Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Vũng lầy của số phận,

June 15, 2015 at 12:08pm

Màn đêm buông xuống, mưa càng lúc càng nặng hạt, hắn ngồi đó đã lâu rồi, ly cafe trước mặt còn hơn một nữa và đã nguội lạnh, điếu thuốc trên dĩa gạt tàn đã cháy quá nữa nhưng hắn chẳng màng đụng đến.  Hắn cứ suy nghĩ hoài mà chẳng hiểu vì sao và tại sao, hắn tìm nhiều câu hỏi và tìm câu trả lời mà chẳng bao giờ biết rằng câu trả lời nào là đúng hay sai.  Hắn đang nghĩ về số phận của con người, hắn không biết rằng số phận của hắn nằm ở đâu giữa vòng đời này.  Vẫn biết con người ta sống và lớn lên là nhờ nuôi nấng, ăn uống, được dẫn dắt rồi học hành ra chọn một công việc nào đó để nuôi thân và gia đình cho hết vòng đời.  Cái vòng đời này ai cũng phải trải qua, nhưng không phải tất cả mọi số phận đều được như vậy và giống nhau, có những người có số phận không đi theo lối mòn đã định mà hình như vượt qua tất cả để đến một cái đích nào đó đã được tự mình quyết định, có những số phận bị liên quan lôi kéo vào vòng xoáy mà không thể nào thoát ra được. 

Hình internet
Hình internet

Ngoài trời mưa vẫn như trút, bầu trời trắng xóa một màn nước và nước, nước rơi lênh láng ngập lưng lửng cả cái bậc thềm của mái hiên quán.   Quán cafe nhà quê lợp bằng lá tranh một lớp dày đặc lâu ngày chuyển màu thành màu xám xịt được vây quanh bởi những thanh gỗ đóng thưa thớt lòi ra nhiều kẻ hở trống nên khi gió mạnh thì hạt mưa vẫn thốc vào được bên trong, kèo cột cũng chẳng mới mẻ gì cho lắm, những cái ghế cái bàn thấp lè tè ọp ẹp và củ xì nhìn đầy vết xẹo.   Nhìn ra ngoài hiên nước bắn lên tung tóe và nhìn dòng nước hắn lại nghĩ dòng nước này sẽ đi về đâu, có phải trôi về một nơi nào đó rồi đổ ra sông ra biển hay lọt vào vùng nước trũng hay vũng lầy nào đó và đọng lại, những ngày nắng lên thì bốc hơi bay lên.  Số phận con người chắc cũng vậy, cũng như dòng nước, đại đa số trôi về cùng một hướng và trôi ra sông ra biển nhưng cũng đôi lúc bị vướng vào gì đó và tách ra khỏi giòng trôi về một vũng lầy rồi nằm chờ bốc hơi và bị hủy diệt đi.

Trong một cái vũng lầy mà 6 tháng nắng và 6 tháng mưa này, khi nắng thì nó nóng như lữa bốc lên, nắng đem đến sự nóng nảy và bực bội, mọi thứ như bị thiêu đốt dưới cái nắng nóng kinh hồn, khi mưa thì đem đến sự ẩm ướt, rét mướt và đất trời mù mịt.  Số phận của những con người nằm trong vũng lầy như những sinh vật phải tự biến hóa, xoay sở để thích nghi với cái thời tiết như vậy, có những số phận thích ứng rất mau lẹ nhưng cũng có những số phận chỉ thích nghi được được nắng hoặc được mưa, những số phận này sẽ bị thoái hóa và bị loại bỏ hoặc khó thích ứng ngay từ ban đầu.  Số phận của những con người không được may mắn bị trôi lọt vào vũng lầy nên phải lặn lội trong cái nắng và dãi dầu trong cái mưa của vũng lầy tăm tối và chờ đợi ngày bị tàn phá bốc hơi đi, để sống còn họ phải thích ứng với cả hai trong mọi điều kiện.  Lại còn có những số phận khác cũng nằm chung trong vũng lầy nhưng họ lại nghĩ họ đang được ở sông ở biển vì luôn được ban phát bởi vỏ bọc vật chất và quyền lợi nên họ nhìn nắng và mưa với cảm nghĩ thuần túy chỉ là thời tiết mà không cần quan tâm cho lắm và cho rằng nó chẳng liên quan đến mình.  Tuy nhiên lại còn có một số phận khác, loại số phận đặc biệt này tự mình bỏ giòng chảy chính và chui vào vũng lầy để tìm và tạo ra một thứ quyền lực riêng cho chính mình trong cái vũng lầy nhỏ chứ không phải vô tình mà bị đi cuốn chung vào.  Loại số phận này luôn thích luồn lách và kéo theo những số phận khác đi cùng làm hắn lại nhớ đến một câu chuyện về "Người chăn bò, đồng cỏ và đàn bò", mọi số phận khi cùng nằm chung với nhau luôn có một sự liên đới.

Hình internet
Hình internet

Trên một đồng cỏ rộng mênh mang, bãi cỏ xanh mơn mỡn có một đàn bò thanh bình đang gặm cỏ, chúng chẳng biết gì vì được những người chăn bò dắt chúng đến vùng đồng cỏ này để ăn cỏ, đối với đàn bò, gặm cỏ xanh là điều tốt đẹp nhất rồi.  Chúng lặng lẽ cúi gằm mặt xuống ăn những miếng cỏ non xanh, chúng chẳng cần phải tranh giành vì đồng cỏ rộng, có ăn bao nhiêu cũng không bao giờ hết như chúng nghĩ.  Đơn giãn là chúng chỉ nghĩ rằng bò thì cần cỏ, mà cỏ thì đang ở trước mặt và nhiều vô số kể, ăn làm sao cho hết vậy thôi, nếu có hết thì những người chăn bò lại dắt chúng đi nơi khác tìm cỏ ăn tiếp.  Vậy mà không phải vậy, những người chăn bò chọn ra những con bò mạnh khỏe mập mạp nhất ra nhốt riêng và cho chúng ăn những thức ăn riêng rẽ, lũ bò được chọn ra lấy làm tự hào vì chúng là những con bò đẹp và được chọn, chúng càng ăn càng mập mạnh thì người chăn bò càng mừng và người chủ ráng cho chúng ăn thêm.  Đến một ngày đẹp trời nào đó, những người chăn bò lùa những con bò được chọn riêng và mập mạnh đó đem đi bán làm thịt, còn ngoài kia, những con bò còn lại trên đồng cỏ, trời nắng đẹp nhưng đã lâu trời không có mưa và nắng gắt, thiếu nước cỏ trở nên vàng úa và xác xơ.  Đàn bò với những con mập mạnh đã được người chủ chọn đi mổ thịt đem bán, giờ chỉ còn lại đàn bò ốm o, chúng đói, chúng chẳng biết làm gì vì xưa đến giờ chúng chỉ biết chủ dắt đi đâu thì đi đó, cho ăn gì thì ăn đó, giờ chính người chủ cũng chẳng còn biết làm gì vì chính người chủ đã không lường được những tai họa giáng xuống đầu cho cả bò lẫn chủ.  Người chủ khôn ngoan thì biết chăm lo mọi thứ, còn người chủ chỉ nghĩ đến mình mà chẳng nghĩ đến bất điều gì khác hơn thì đích đến chỉ là vậy thôi.  Thế đấy, ở cái thế giới phù du này, cỏ, bò hay người cũng đều lệ thuộc vào nhau, người cần bò, bò cần cỏ và cỏ cần nước.  Thiếu một trong những điều này là không còn sự sinh tồn và đi đến sự diệt vong.  

Có thật số phận của mọi người luôn gắn kết với nhau không, số phận của những người chịu cả nắng và mưa đã giúp làm thay cho những người chỉ chịu được hoặc nắng và hoặc mưa.  Số phận của người chăn bò luôn gắn kết với đồng cỏ và đàn bò, thiếu những điều này thì tự sinh và tự diệt, có phải số phận là vậy không?

Rất tiếc trong cái vũng lầy 6 tháng nắng 6 tháng mưa này, số phận con người tại nơi này không phải như là nắng là mưa, như dòng nước chảy ra sông hay ra biển mà số phận của những giọt nước đang chờ tới phiên bị hủy diệt đi.  Những số phận này hoàn toàn tùy thuộc vào một nhóm nhỏ như những người chăn bò, cái nhóm mà họ chỉ biết có duy nhất một điều là dẫn dắt một đàn bò lầm lũi đi tìm một vùng trũng khô cạn lưa thưa vài ngọn đồi cỏ mà đối với họ là tốt đẹp nhất mặc dù có thể phía bên kia đồi còn có một vùng rộng lớn hơn, cỏ xanh tươi hơn, nhiều điều tốt đẹp hơn chờ đợi họ nhưng họ chỉ thích cái vùng trũng này thôi.  Rồi họ chỉ biết chọn ra những con bò to béo nhất đàn hay kêu gọi đem về những con bò giống tốt ở nơi khác về làm vật tế thần để cho họ được hưởng dụng.  Đồng cỏ họ không cần biết có cỏ tốt hay cỏ xấu miễn là có cỏ cho bò ăn là được rồi, bò ăn no hay ăn đói họ không quan tâm miễn là họ có bò để bán, cho đến một ngày nào đó cỏ không còn để cho bò ăn, bò không còn mập mạnh để họ đem đi bán được.  Cỏ héo và bò ốm o sống lây lất nhưng người chăn bò vẫn luôn là người làm chủ vô trách nhiệm.  Số phận của những người chăn bò này chính là tự họ đã tự trói mình và đưa chân trôi vào vùng trũng và vùng bùn nhầy nhụa với kiếp sống ăn bám, họ không hề nhìn thấy được sông rộng biển cả nhưng họ luôn nghĩ mình đang bơi trong biển lớn và lại thích dẫn dắt những số phận khác cũng vô tình bám dính chung vào số phận với họ để cùng trôi chảy vào vũng lầy, tất cả để rồi đều chỉ thấy được trước mắt cái kết cục tự hủy đến như vậy thôi, số phận đã định đoạt của họ là tự sinh ra và tự hủy diệt lấy những số phận của chính bản thân mình và những số phận xung quanh mình.  Họ ăn bám và hưởng thụ cùng gom góp hết tất cả và chỉ ban phát chút ít bỗng lộc và lợi lộc cho những số phận xung quanh để những số phận xung quanh có cảm giác như là được ban ơn mưa móc và hết lòng vì họ.

Hiện tại, ngoài trời cơn mưa vẫn còn mù mịt đất trời không thấy đường về, vũng lầy vẫn còn đó, hắn lại nghĩ đến số phận của hắn, của những giọt nước, của những con người còn nằm lây lất trong những vũng lầy nhầy nhụa mà không biết đến bao giờ mới thoát ra khỏi vũng lầy để trồi về sông rộng ra biển lớn.  Mong rằng một ngày nào đó có một dòng nước lớn đủ mạnh để cuốn phăng và xóa bỏ hết mọi vũng lầy và vật cản trên đường, mọi dòng nước đều sẽ trôi về một nguồn tuôn ra biển lớn, tất cả những dòng nước nào lội ngược dòng vào vũng lầy sẽ bị cuốn phăng đi và tan biến nhanh chứ không còn dẫn dắt và lươn lẹo lắt léo như trước đây, mọi số phận cũng tự tìm ra sự sống và tự chủ cho chính mình hơn là nhận sự lôi kéo hay ban phát của những kẻ luôn muốn chui vào vùng lầy và kéo theo những số phận khác theo cùng.  Ừa mong lắm thay một ngày nào đó mọi số phận đều được ra biển lớn và luôn hạnh phúc vì đã đi đúng con đường số phận đã định.

San Diego
TÔN THẤT LONG  - June 14, 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét