Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Đồi cù trong tôi

April 6, 2015 at 11:44pm
Hình internetHình internet

Từ bên này hồ Xuân Hương nhìn sang bên kia hồ là một mảnh đồi nhấp nhô và trải dài trước mặt với cái mảng cỏ xanh xanh xen lẫn cỏ úa lởm chởm và đôi lúc bị đứt đoạn bởi một mầu vàng vàng của đất nơi cỏ không thể mọc lên nổi.  Có người gọi nó là Sân Cù, riêng tôi thì chỉ quen gọi nó là Đồi Cù từ khi biết và chơi với nó từ nhỏ đến lớn.  Khi ta đến gần và đặt chân lên nó thì màu của nó hoàn toàn khác đi chứ không còn giống màu nhìn từ xa, lúc này màu của nó đã đổi từ cái màu xanh xanh thành màu xanh lợt của cỏ mềm xen lẫn với màu nâu nâu của lá thông rơi rụng đầy, thật khó biết là cỏ nhiều hay lá thông nhiều hơn cỏ, đâu đó là những trái thông nằm rải rác trên thảm cỏ với nhiều mảnh vỡ nhỏ không còn nguyên vẹn, ký ức của tôi về đồi cù những năm tháng thật là xa xưa là như vậy đó.

Với cái tuổi chỉ biết ăn học và chơi đùa, năm xưa những ngày chủ nhật lên đồi cù sinh hoạt Hướng Đạo làm sói con, thả diều hay chơi trốn tìm, rồi sau này là những buổi chiều xách cặp băng đồi cù đi học thêm bên nhà thầy Tạ Đức Thắng.  Những buổi học xong đi về, từ nhà thầy đứng nhìn ra xa xa đồi cù thật đẹp, nhất là khi nằng chiều về, đồi cù chuyển sang một màu vàng nắng nhạt trông thật tuyệt đẹp, nắng nó như che lấp hết đi những chỗ lồi lõm và những nơi xấu xí nhất, nó làm cho đồi cù trở nên bằng phẳng và trải dài ra xa tít tắp vì phải nheo mắt lại mới nhìn ra được phía xa xa, thoáng thoáng phía xa là những cặp tình nhân nắm tay nhau đi hay ngồi dưới những cây thông, khung cảnh thật hữu tình biết bao.  Đã có lúc tôi mơ mình có được một căn nhà đẹp như nhà thầy mà mặt tiền nhà nhìn về phía đồi cù như vậy.

Đồi Cù năm xưa có lẽ không đẹp bằng bây giờ vì giờ đây nó được chăm sóc cẩn thận, cỏ mọc xanh mướt ở mọi nơi, cây thông cũng được chọn lựa cẩn thận mới được đem vào trồng ở đó, nó đẹp dưới con mắt của mọi người bây giờ rất nhiều, nhiều người hãnh diện vì nó đã được thay da đổi thịt.  Nhưng với tôi đồi cù xưa mới là đồi cù tôi biết về nó.  Nếu ta ví đồi cù như là một con người, lúc xưa nó mộc mạc thân tình, ai đến chơi với nó cũng được, nó không chọn bạn và lựa bạn để kết thân, ai đến nó cũng vui, nó thân thiện hòa đồng với mọi người, có những đêm nó nằm nghe các bạn trẻ cắm trại đốt lửa trại ca hát cả đêm mà không mệt, nó hát theo với tiếng cỏ, tiếng thông reo xào xạt thì thầm.  Nó như hòa chung niềm vui với mọi người mà chẳng bao giờ than phiền hay khó chịu về bất cứ ai.  Đồi cù giờ thì như là một con người hoàn toàn mới, nó ăn diện bảnh bao, nó đẹp và trông sang trọng hơn rất nhiều nhưng nhìn nó lại cảm thấy rất xa lạ với biết bao nhiêu người, kể cả những người sinh ra và lớn lên cùng chung mảnh đất với nó.  Có nhiều người kể từ khi đồi cù nó thay đổi thành một con người mới thì những người bạn xưa từng biết và chơi với nó cũng chưa bao giờ đặt chân trở lại thăm nó trong đó có tính cả tôi.

Nuối tiếc đồi cù xưa cũng có thể là nuối tiếc lại cái thời thơ ấu xa xưa, có lẽ tôi nuối tiếc cái mà giờ tôi không với tay tới hay tìm lại được. Với tôi, cái đồi cù xưa đẹp gấp trăm nghìn lần cái đồi cù bây giờ vì tôi đã có một thời biết và thân quen bên nó khi nó còn rất bình dị.

SAN DIEGO
TÔN THẤT LONG - April 6, 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét