Thứ Năm, 19 tháng 3, 2015

Những lá thư cũ,

March 19, 2015 at 11:23am



Từ khi dọn ra riêng hắn vẫn không đem theo hết tất cả các đồ đạc riêng tư của hắn, có rất nhiều thứ hắn gởi lại trong cái gác xếp nhỏ của gia đình.  Tất cả mọi thứ để lại hắn đều sắp xếp gọn ghẽ và đóng bỏ vào trong thùng giấy rồi dán lại.  Mấy hôm trước nói chuyện với một người bạn quen lúc xưa, người bạn ấy cần tìm lại một số tư liệu cũ cho công việc, vì hắn vẫn còn giữ một số tư liệu cũ  ấy nên đã hứa sẽ tìm lại và gởi cho bạn.

Lục lọi và sau khi tìm ra đủ số tư liệu những gì mà người bạn cần, hắn dọn dẹp mọi thứ và bỏ vào thùng giấy dán lại như cũ.  Tình cờ nhìn vào trong góc, hắn thấy cái túi xách mà hắn chứa tất cả những thư từ riêng tư, đã 30 năm có hơn nhưng cái túi nhìn vẫn còn mới như ngày nào.  Chui vào trong góc, hắn lôi cái túi xách ra để sang một bên, hắn quay lại tiếp tục dọn dẹp đống thùng giấy mà hắn đã lôi ra ban đầu trong lúc tìm tư liệu.

Xong xuôi đâu đó,  với cái nhìn thỏa mãn, hắn quay đầu nhìn lại cái túi xách mà hắn đã cố tình bỏ sang một bên không cất lại.  Từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà, hắn kéo cái túi lại và mở ra xem, hắn biết trong túi đó chứa đựng những gì trong đó, đó chỉ là một hộp giấy với toàn bộ những lá thư của hắn và nàng.  Ngày xưa, đã biết bao lần hắn lần tay mở từng lá thư bằng thứ giấy pơ luya (pelure) mỏng và mịn màu hồng hay xanh nhạt ra đọc.  Mỗi lá thư bên ngoài phong bì hắn viết lên số thứ tự và ngày nhận, cái hộp giấy chứa đựng có hơn mấy trăm lá thư trong đó. 



Hắn đã đọc đi đọc lại chúng không biết bao nhiêu lần, hắn có thể nhớ từng đoạn trong những lá thư đó nói gì.  Nhưng có cả hơn chục năm nay hắn đã không đọc lại chúng, nó như mũi tên đâm vào tim hắn khi hắn đọc và giỡ từng lá thư ra xem.  Đã bao lần hắn đã dằn lòng và cưỡng lại ý muốn xem lại những lá thư đó nhưng hôm nay cuối cùng hắn đã chịu thua khi tình cờ nhìn thấy lại cái túi xách đựng các lá thư về mối tình đầu của hắn.

Hít một hơi dài, hắn bắt đầu mở lá thư thứ nhất ra đọc từng dòng từng dòng một  “D. mến…”.   Hắn chợt mĩm cười khi nhớ lại ngày xưa, cả hai đứa đều xưng tên với nhau khi viết thư cho nhau.  Hắn là thằng ở trọ ở trong một con xóm nhỏ nhưng đông đúc, nhà nàng cách nhà hắn ở trọ đúng một căn nhà.  Chiều chiều hắn thấy nàng mở cửa đạp xe đi học, hắn biết đó là giờ nàng đi học đàn và hoc Anh Văn để chuẩn bị đi nước ngoài.  Còn hắn thì vì đã dọ hỏi và biết được thời khóa biểu của nàng nên ra đứng tựa cửa như hóng gió nhưng thật ra là mong được nhìn bóng nàng đi ngang qua.  Hắn chẳng biết nữa, hắn không biết vì sao hắn thích nàng, hắn thích nhìn bóng nàng sau lưng, nhìn khuôn mặt lúc nào nhìn hắn cũng ra vẽ nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại như cười.

Rồi hắn nhớ đến những ngày trưa nắng nóng hắn đạp xe lẽo đẽo theo sau nàng một đoạn cách xa, đến sau này hắn mới biết là nàng đã biết hắn đi theo và cố tình đạp xe chậm lại nhưng hắn nào ngờ.  Cũng không  biết là bao lâu, một tháng, hai tháng hay hơn nữa nhưng cho đến một ngày khi trời Sài Gòn đang nắng chợt đổ mưa, tình cờ cả hai cùng đứng trú mưa tại một hàng hiên của một căn nhà bên vệ đường.  Cơn mưa dai dẵng không dứt nhưng hắn lại thầm vui trong lòng vì được đứng gần nàng dù lúc đó cả hai đều không nói gì cả.  Đứng cả buổi hết nhìn trời lại nhìn những hạt mưa bay, cuối cùng hắn cũng mạnh dạn lên tiếng nói “Mình tên D., tụi mình ở chung xóm.”  Nàng đáp lại một câu cụt ngủn “Biết rồi!” làm hắn không còn biết nói gì thêm.  Một chặp sau như nhận thấy nàng đã làm hắn cụt hứng nên nàng nói “Mình tên H.”,  hắn chợt muốn bật cười to mà không dám khi tính nói lại cái câu nàng vừa nói với hắn “Biết rồi!”.  Dần dần, từ những câu hỏi ngắn và những câu trả lời cụt ngủn, hắn và nàng đã nói chuyện suốt một buổi chiều mưa. 

Đọc lại những lá thư, những câu chuyện giữa hắn và nàng lướt qua trong tâm trí hắn.  Một tuần trước khi nàng ra đi, hắn viết đến mấy lá thư nhưng không thấy hồi âm. Đúng tuần sau ngày nàng ra đi hắn nhận đươc một lá thư thật dày, nó như báo hiệu cho hắn một điều gì đó.  Hắn nôn nóng và trong tâm biết có một chuyện gì đó đã xảy ra, chưa bao giờ nàng lỡ hẹn gởi thư cho hắn và hắn luôn đều đặn gởi những lá thư cho nàng từ khi hắn quay trở về lại thành phố nơi có gia đình hắn đang sinh sống.  Mở lá thư ra, điều đập vào mắt hắn là lá thư đã viết cách đây được một tuần trước đó, có tổng cộng ba lá thư trong một bao thư dày như nàng chưa bao giờ thất hẹn.  Lá thư đầu tiên mở đầu bằng “Anh thương …”, hắn cảm thấy ngợp vì niềm vui sướng và cũng càng cảm giác băng khoăng lo ngại thêm.  Lần đầu tiên từ khi quen nhau đến giờ nàng xưng với hắn là Anh và gọi mình là Em.

Đúng như những gì hắn đã cảm giác và tiên đoán, nàng đã ra đi, đi đến một đất nước xa lạ và đoàn tụ với gia đình.  Gia đình nàng đã không cho nàng bước ra khỏi nhà vì sợ nàng sẽ đi lên thăm hắn và sẽ không quay về kịp ngày ra đi.  Ngay cả viết xong những lá thư nhưng các bà chị nàng cũng không cho nàng gởi đi vì sợ hắn sẽ quay về Sài Gòn và tìm cách gặp cũng như ngăn cản nàng ra đi.  Hắn muốn la to lên bởi vì hắn không phải là người như vậy, nếu biết nàng sẽ ra đi thì chính hắn còn khuyến khích và mong muốn hơn khi biết nàng sẽ có được một tương lai tốt hơn hiện nay.  Hắn chỉ muốn gặp nàng một lần cuối trước khi nàng ra đi nhưng cái duyên nó không đến với hắn dù chỉ một lần.

Mỗi lần đọc xong một lá thư, hắn đều cẩn thận vuốt lại các góc nếp và cẩn thận xếp bỏ vào bì thư.  Những lá thư là những dòng thời gian trôi qua giữa nàng và hắn, những kỷ niệm, những giây phút bên nhau của hắn và nàng.   Hắn như cảm giác văng vẳng đâu đây tiếng cười của nàng, hắn như cảm giác như nghe được giọng nói của nàng đâu đấy, cái giọngBắc phảng phất và nhẹ mà nàng nói là giọng Hà Nội vì gia đình nàng là gia đình người Bắc di cư vào Nam năm 54.  Hắn nhớ mỗi lần bắt hắn hứa điều gì là nàng đều dí ngón tay vào giữa trán hắn và nói “Nhớ đấy, nhớ đấy nhé.  Đừng có mà thât hứa là chết với H.”.

Hắn đã ngồi cả một buổi chiều đọc lại những lá thư cũ, hắn nhớ đâu đó lời bài nhạc nó tuy sến nhưng lại nhiều lúc lại tả đúng với tâm trạng của hắn bây giờ


Đếm bao lá vàng đốt thư tình cũ
Với mây trời xa dìu bước em đi
Nước mắt nhìn theo sóng rượu phân ly
Lỡ mê lụa gấm đành quên ước thề

Đã bao năm rồi nhưng hắn luôn có cảm giác như mới ngày hôm qua khi nàng tìm gặp lại hắn sau bao nhiêu năm xa cách.  Sau khi nàng đi, khoãng một tháng sau thì hắn nhận được cái postcard đầu tiên từ nơi nàng đến định cư, nhìn tấm postcard lòng hắn cảm thấy nao nao.  Hắn từng nghe rất nhiều người kể cho hắn nghe, con gái lúc ra đi thì hứa hẹn biết bao nhiêu điều nhưng sau một thời gian nhập gia tùy tục thì quay lại nhìn và chê con trai Việt Nam với nhiều lý do.  Hắn dù biết nàng của hắn sẽ không như vậy nhưng hắn vẫn chưa dám đảm bảo rằng nàng sẽ chẳng bao giờ thay đổi.  Cuộc sống xứ người với nhiều điều làm con người đổi thay, hắn nghiệm ra rất nhiều điều qua thời gian , nó cũng cho hắn nhận ra một điểm là nàng của hắn đã không thay đổi nhiều chỉ riêng đối với hắn.  Nhưng chính hắn đã thay đổi, hắn đã quay lưng đi vì hắn không thấy mình còn được như ngày xưa.

Những ngày tháng mộng xin trả lại em
Con đường mình qua giờ hãy quên tên
Có thương và đau cũng đành chia tay
Đã không còn nữa tình duyên kiếp này

SAN DIEGO
TÔN THẤT LONG - Nov 2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét